Duck hunt
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Thiên thần, ác quỷ và tiểu thư tung tăng trên phố


Phan_28

– Vậy bác mặc yukata cho Kevin nha! – Kevin bé thấy mama Josh ‘đau đớn’ quá lại gần khều khều an ủi.

– Thiên thần giáng trần! Ok con luôn! Chồng ơi! Nhận thằng bé này làm con nuôi cho em!!!

Tối đó, sau khi ăn tối xong, mama Josh đưa cho tụi nó tờ bản đồ mà tiếc nuối vì không đè tụi nó ra bắt mặc kimono được. Bà bây giờ như con nít, chả bắt bẻ gì con dâu tương lai nữa, làm Zoey cứ phì cười. (không biết ai con nít hơn ai mà cười nhể).

Lại một lần nữa cả đám cuốc bộ đi tìm cái đền trong bản đồ. Đền hôm nay to hơn đền hôm qua và đông kinh khủng khiếp luôn. Ở đây có rất nhiều đồ ăn và những trò chơi thô. Những người đang chen chút ở đây phần lớn trạc tuổi tụi nó. Con gái hầu như ai cũng mặc kimono và đi cùng bạn trai.

Thế là hắn kéo nó và Kevin bé đánh lẻ. Josh và Zoey cũng chuồn đi mất. Jackson và Julia im lặng nhìn nhau rồi nắm tay nhau bước đi.

Josh và Zoey trước nhé. Cô nàng này toàn sà vào mấy quán ăn. Josh vui vẻ đi theo. Zoey vừa ăn vừa cười nói :

– Mama của anh có vẻ chẳng ghét em nữa!

– Có ai ghét em đâu. Từ đầu họ chỉ giả vờ thôi.

– Ôi! Giả gì mà như thật thế? Diễn kịch đạt thế không biết?

CHAP 109 (3)

– Haha. Không phải họ diễn đạt mà là do em ngây thơ không nhận ra thôi ngốc. – Josh cười nhạt. Cả đám tụi nó lẫn tụi hắn đều biết mama Josh quý Zoey tới mức nào, chỉ có mình nhỏ ngây ngốc cứ luôn áp lực là mình bị ghét.

– Gì chứ? Anh cứ làm như em là con nít ấy! – Zoey nhíu mày trêu Josh, ai ngờ bị trêu ngược lại. Josh lấy ngón cái quệt phần sốt dính trên khóe môi Zoey rồi cho vào miệng mình, không quên buông câu trêu chọc :

– Ăn uống như vậy còn nói mình không con nít hả?

– Xì! Đáng ghét! – mặt của Zoey giờ nóng ran như đang sốt. Mà toàn bộ lỗi là tại cái tên ‘người nhớn’ vô tư đang nhởn nhơ đi kế bên chứ ai!

Zoey thì suy nghĩ như vậy nhưng thực chất tên ‘người nhớn’ này chả có vô tư tí nào đâu. “Chết tiệt! Sao tự nhiên trông cô ấy đáng yêu thế nhỉ? Làm cái miệng vô thức gây chuyện còn cái tay vô thức đưa lên… Aa! Khỉ thật!”

Nghĩ vậy thôi, rồi hai ông bà tình tứ nắm tay kéo nhau đi ăn hết cái này rồi ăn tới món kia, miệng thì luôn hoạt động hết công suất, không ăn thì uống, không uống thì chửi nhau. Người khác nhìn vào ai dám can đảm nói hai người này một cặp?!

CHAP 110

Tới cặp của Julia và Jackson.

Cô trầm tính, chẳng có lên tiếng muốn ăn hay chơi gì. Anh bối rối nên cũng chẳng nói một lời hay rủ rê ghé đâu cả. Hai người cứ đi một vòng hết đền. Chuyến đi chơi của hai người sẽ thành ra chán ngắt như vậy nếu một gian hàng không lọt vào mắt anh. Nhưng anh cũng chẳng thèm dừng lại, cứ te te đi lướt qua. Đi hết đoạn đông người thấy có ghế ngồi, anh bảo cô ra đó ngồi chờ. Cô ngoan ngoãn nghe theo.

Cô ngồi nghĩ ngợi mà thầm cười. Từ lúc vào đền đến giờ, anh đã liếc trộm cô cả chục lần rồi. Cô để ý hôm qua lúc thấy cô mặc kimono, anh đã phản ứng khác với bình thường, cho tới tận giờ. Chẳng lẽ cô và cô khi ấy khác nhau đến vậy sao?

Buồn cười, cô nào chẳng là cô? Vậy anh nhìn cô như vậy chẳng lẽ mặt của cô dính nhọ à…? Chắc không đâu!

Đang suy nghĩ linh tinh, đột nhiên có cái gì đó mềm mềm áp vào lưng cô, rồi cả người cô bị ôm trọn từ phía sau bởi hai cánh tay mềm mịn và đầy lông. Biến thái?!

Cô định cho tên này một đòn judo ngã lăn ra thì giật mình nghe tiếng thì thầm vào tai :

– Tặng em.

‘Người’ ôm cô nãy giờ từ từ buông ra. Cô ngay lập tức quay lại. Là Jackson và… một con gấu bông to sụ lông trắng muốt, có cái nơ đỏ trước cổ, với bộ ghi lê rất bảnh trai. Té ra là anh làm con gấu này ôm cô?

– Anh lôi nó ở đâu ra… – Julia còn chưa nói hết câu.

– Bắn nó. Đằng kia kìa. Bắn ngã ba lần thì lấy. Rồi anh bắn đúng ba lần ngã hết ba lần. (Chuyện! Mấy anh chị bắn súng như chơi đồ hàng ý! Quen quá còn gì!)

– Hìhì. Cám ơn anh. – Julia ôm lấy con gấu, chưa kịp làm gì Jackson đã nghe tiếng hét của tụi con gái.

– Ảnh kìa! Lại đó đi! Ảnh bắn bắn súng siêu cấp tài năng luôn đó!

– Nhìn như bạch mã hoàng tử ấy!

– Ban nãy, ảnh mới cười với tôi ấy! Trời ơi! Đẹp trai thần thánh luôn!

– Á! Ảnh kìa! Đuổi theo.

– Chết rồi! Chạy thôi! – Jackson sợ toát mồ hôi hột với đám fan girl lật đật nắm tay Julia bỏ chạy.

Sau khi nấp vào một góc tường khá tối, trốn được lực lượng mê trai đẹp hùng hậu (trong đó có t/g) kia thì cô và anh nhìn nhau phá lên cười.

Julia cười đến nỗi không dừng được luôn. Jackson lặng lẽ ngắm cô rồi cười dịu dàng. Anh kéo cô sát mình, cúi xuống và… Phần còn lại bạn đọc tự tưởng tượng đi. Cái đầu của con gấu to tướng che mất tiu hết trơn rồi! T/g không thấy được gì hết.

Giờ đến gia đình ba người hạnh phúc nà!

Hắn cõng Kevin bé trên vai, nắm tay nó bước đi. Đi được một lát, hắn chu đáo lo cho vợ. Thấy nó nhỏ con dễ bị người ta chèn ép, hắn bảo nó qua bên kia ngồi, để hắn và Kevin bé chen đi mua đồ ăn. Chưa đầy một phút sau, nó nghe thấy trong đám đông mà hắn và Kevin bé vừa bước vào :

– Aa!! Dễ thương quá!!!!

– Aa! Đẹp trai quá!!!

Nó hoang mang không biết hai người có ổn không, có bị xé xác chưa, định chen vào xem thử nhưng chưa kịp đứng lên đã thấy có hai thằng đi lại chỗ nó ngồi. Dù trông hai thằng trạc tuổi tụi nó nhưng khi cúi xuống cười đểu với nó, nó nghe toàn hơi bia.

– Em đi chơi với tụi anh đi. – một thằng lảo đảo nắm lấy cổ tay nó kéo đi. Mùi bia từ tên này phả vào mặt làm nó hơi choáng.

– Đi nào! Chần chờ gì nữa! – tên còn lại giữ luôn cổ tay bên kia của nó.

CHAP 110 (2)

– Tuổi vị thành niên chưa được phép động vào rượu bia mà! Tụi bây nổi loạn à? – giọng hắn có vẻ tức giận. (dám nói người ta mà chưa nhìn lại mình = =”)

Đúng là hắn đã về, nhưng… nó giật cả mình khi thấy cả hai bây giờ. Trên đầu là mặt nạ, ở cổ một mớ dây chuyền, cổ tay một mớ vòng, hai tay cầm cả chục xiên đồ ăn, ngang eo quấn đầy vải gì đó… cứ như dân di cư ấy!

Nó nhìn hắn với ánh mắt ý muốn hỏi “Mấy thứ đó ở đâu ra mà lắm thế? Phong cách mới à?”. Hắn nhìn nó với ánh mắt ý muốn nói “Anh sẽ giải thích sau!”. Kevin bé nhìn cả hai với ánh mắt ý muốn nói “Yeh! Con đọc suy nghĩ của pama nè!”. Hắn và nó nhất thời thở dài với thằng nhóc quậy phá hiếu kì này.

– Mày là thằng nào? – một tên bỏ tay nó ra lảo đảo tiến về phía hắn.

– Mày không cần biết chuyện đó! Chỉ cần biết, tao có thể san bằng khu nhà mày ở ngay lập tức đấy. Không cút thì đừng trách.

Trong mắt hai tên say rượu, hắn đột nhiên biến thành ác quỷ với sát khí ngùn ngụt, sinh động thêm ở chỗ, cảnh vật sau lưng hắn là khung cảnh ở Bắc Cực, tuyết rơi dày đặc, có mấy con gấu chạy qua chạy lại chơi ném tuyết. Rồi hai tên đó phóng đi mất.

Nó nhìn hắn ánh mắt dè chừng. Hắn chưa kịp nói gì thì Kevin bé đã hớn hở kể :

– Hồi nãy, con với ba vào đó đó mẹ. Chưa kịp mua gì hết trơn luôn, mấy chị dễ thương tặng con với papa mấy cái này nè! Mẹ ơi! Mẹ ơi! Ăn thử đi, ngon lắm!

Câu chuyện của thằng bé giáng một đòn tử vào tim nó, một đòn sát vào đầu hắn. Đáp lại cái nhìn ‘thiện cảm và dịu dàng’ của nó, hắn nhún vai bảo :

– Anh không biết gì hết! Vô can mà! Tự nhiên mấy người đó đưa cho anh?

– Hừm. Em có nói gì đâu, nhưng mà sao họ không đưa anh kẹo táo nhỉ? Em muốn ăn nó.

– Vậy em ở đây với Kevin bé đi. Anh đi mua. – hắn đặt thằng nhóc xuống định chạy đi.

Nó vội níu vạt áo của hắn giật lại. Hắn thắc mắc nhìn nó. Nó đỏ mặt nói nhỏ :

– Hết muốn rồi. Giờ đi tiếp thôi.

Mới đầu là vậy, rồi cả đám bắt đầu chơi trò chơi, nhưng vui đâu không thấy toàn ăn hại. Lấy vợt vớt cá thì… chả biết cầm thế nào mà gãy vợt. Vớt bóng trong hồ nước thì… bể hồ. Rút dây lấy quà thì… đứt dây. Bắn súng thì… thủng quà thế là khỏi lấy…

Với sức công phá lớn như vậy, chưa đầy một tiếng đã hết trò để chơi. Thế là lục đục kéo nhau về nhà, do quá đuối nên cũng nằm phè ra ngủ luôn.

Sáng hôm sau, Josh dậy trước, đang nhìn Zoey, một cánh hoa anh đào không biết từ đâu bay đến khẽ chạm vào gò mà của nhỏ. Và Josh đã xác định được hôm nay cả bọn sẽ đi đâu chơi.

Nó, Julia, Zoey dụi dụi mắt nhìn một đống thứ trước mắt. Tụi hắn loay hoay chuẩn bị kế hoạch vui chơi đột xuất của Josh. Nào thức ăn, thảm trải, nào áo, nào khăn,… có cả dầu gió kim…

Sau khi chuẩn bị xong, cả đám lên đường… đi leo núi. Josh luôn miệng giới thiệu :

– Ở đây có rừng anh đào đẹp lắm, đi lên đó chơi đi.

Tụi nó cũng chỉ biết nghe theo chứ chả lẽ phản đối?

Đi len theo con đường mòn với sự hướng dẫn của mít tờ Josh, lát sau, cả đám gặp một hàng rào sắt, Josh bảo là phải leo qua. Julia ngờ ngợ có chuyện gì đó nhóc giấu cả bọn.

CHAP 110 (3)

Tụi hắn quăng hết balô qua bên kia rào trước, leo qua một cách nhẹ nhàng và dễ dàng (cool!!), tiếp đến tới tụi nó. Zoey bẻ tay răng rắc lấy thế trèo lên trước. Nhỏ leo lên đỉnh một cách dễ dàng, ngồi trên đó cúi người nhìn Julia và nó. “Két… két… rắc”.

– Aaaa!!! – hàng rào gãy xuống, Zoey ngã xuống đè lên người ̀Josh, và tiếng hét đó là của Josh chứ không phải của Zoey. = =”

Cái này hàng rào gãy không phải do Zoey quá… ‘nhẹ’, mà là do nhỏ ở trên đó lâu quá. Còn tụi hắn vừa leo lên đã nhảy xuống nên không gây ảnh hưởng gì quá đáng lên cái rào. A nhưng mà kệ vậy! Nhờ Zoey mà nó, Kevin bé và Julia không cần phải tốn tí công sức nào trèo lên, cười mỉm chạy qua.

Lát sau, cả bảy đến được nơi cần đến. Tụi nó mắt sáng rực nhìn ngắm cảnh đẹp tuyệt vời trước mắt.

Thế rồi tụi hắn trải khăn ra ngồi, đem thức ăn ra. Tụi nó tí tởn chạy lung tung luôn miệng suýt soa.

– Cứ như đứng giữa vườn cây có lá màu hồng ấy!!! Tuyệt quá!

– Ừ. Đẹp ghê!

– May cho tụi mình năm nay anh đào nở sớm. – Josh cười gọi tụi nó – Qua ăn đi này! Trưa rồi.

Zoey ăn xong nằm dài ra thảm cỏ xanh mướt, cười khúc khích nói :

– Ye! Sướng nhất là chỉ có tụi mình ở đây thôi! Tự do thật!

– Không ai thấy màu hồng ở đây à? Tôi tưởng sẽ có nhiều dân ở đây lên núi ngắm hoa? – Julia nhìn Josh dò hỏi. Cô cảm thấy kì lạ.

– Vì ở đây có gấu mà. – Josh cười nói.

– Ồ. Tất nhiên là vì ở đây có gấu! – nó cười theo.

– Là gấu đó nha! Gấu con dễ thương! – Kevin bé cười lớn.

– Hàhà! Gấu à! – hắn cười rồi gào lên – Thằng điên kia! Mày muốn giết cả đám hả?

– Vậy cái rào ban nãy là… – Julia mặt vô cảm nói để lửng câu.

– Haha. Đúng đó! Cảnh báo gấu ấy mà! – Josh thản nhiên trả lời – Mà thôi. Mấy người lo lắng làm gì! Xui xẻo lắm mới gặp gấu. Giờ cứ quẫy thỏa ga đi!

– Đúng đó! Haha! Xõa đê! Chưa có gặp gấu mà sao phải xoắn! – nó bị Josh chuốc bia… cười cười nói. Ẻm say rồi! Kevin bé tặc lưỡi nhìn nó lắc đầu.

– Hừm. Vậy đi. Gấu mà nhảy ra tao sẽ đưa mày ra cho nó xử trước nghe chưa? – Jackson hăm dọa tên bạn có vấn đề thần kinh kia.

– Hờ hờ hờ…

Ăn uống múa hát hét hò tới chiều, sau khi dọn xong đồ ăn thừa và đống rác khổng lồ, đứa nào cũng nằm luôn ra cỏ ngủ mà quên luôn việc rừng này có gấu…

Julia bị lạnh giật mình dậy, mắt nhắm mắt mở nhìn xung quanh, dụi dụi mắt ngái ngủ :

– Hoàng hôn rồi? Mình làm gì ở đây?

– Hơ… – nó nghe giọng Julia cũng giật mình tỉnh dậy. Sau đó cả hai vội chạy đi gọi cả đám dậy.

Tụi hắn nhanh chóng thu dọn balô để về nhà. Ra khỏi rừng chắc trời cũng tối mất rồi. Cũng tại cái tội ham chơi ham ngủ! Làm trễ mất tiu!!!

Đang đi, cái khăn cột tóc của Zoey rơi ra bay đi. Nhỏ vội đuổi theo, chộp lại, nhưng khi tay vừa chạm vào được cái khăn thì đột nhiên trong bụi rậm nhảy ra một con gấu lớn, cao hơn Zoey cả cái đầu nếu đứng lên bằng hai chân. Nhỏ đơ người ra nhìn con gấu, rồi quay sang hỏi tụi nó đang căng tròn mắt nhìn :

– Con này là con gấu hả?

– Chạy mau!

Con gấu gào lên vồ xuống người Zoey, may mắn là Josh đã nhanh tay kéo nhỏ ra khỏi đó.

– Mau!! Mau chạy đi. – Julia cau mày hét.

CHAP 111

Con gấu đằng sau gào thét, phía đằng trước cả đám cũng đang gào thét, có mỗi Kevin bé là vẫn vô tư được mà cười :

– Oa! Gấu con dễ thương!!

Hắn xách thằng bé lên rồi vụt chạy. Rồi cả đám cứ chạy mà không biết sẽ về đâu… Cho đến khi ly mì gói chưa khui của Zoey rơi ra khỏi cái balô về với đất mẹ thiên nhiên. Zoey dừng chạy, rồi quay ngược lại nhặt ly mì. Nhưng con gấu có vẻ nhanh hơn, đến nhặt ly mì trước Zoey. Nhỏ trợn mắt hét lên :

– Mau dừng lại con gấu kia!

Tiếng hét này đã làm sáu người còn lại dừng chạy, quay lại xem có chuyện gì rồi xám mặt khi thấy ly mì đã nát vụn dưới đất còn Zoey đang thẫn thờ đứng trước con gấu.

– Tiêu rồi. – Julia thở dài.

– Zoey! – Josh hét lên định chạy lại giải cứu, nhưng sau khi nghe câu sau thì ngơ mặt ra.

– Tiêu con gấu rồi. – nó thở dài.

Zoey nắm chặt hai tay ngang eo thủ thế, mắt đỏ rực phẫn nộ. Con gấu lao tới, bị Zoey móc hàm một cái đã đo đất. Nhỏ khóc lóc đau khổ nhặt ly mì lên :

– Trời ơi! Mì hảo hạng của tui!!

Tụi hắn sốc đến đờ người. Tụi nó thì đã quá quen với tình yêu thức ăn mãnh liệt của Zoey. Kevin bé chạy lại gần con gấu :

– Gấu ơi! Bạn có sao không?

– Kevin bé mau lại đây! – nó giật mình gọi thằng bé. Không biết bắt chước ai mà gan lì dữ vậy không biết – Tụi mình đang ở đâu vậy?

– Lạc rồi. Khỉ thật! – Josh thở dài ngồi bệt xuống đất vò đầu bứt tai.

– Có ai mang theo điện thoại không? – Julia cũng rầu đến mà phải thở dài.

– Mất sóng rồi. – nó đáp.

– Trời cũng tối rồi, tối nay cắm trại ở đây đi. Lòng vòng lát nữa lạc sâu hơn thì khổ. Trời cũng đâu lạnh lắm. – hắn ngồi xuống, trải khăn ra – Trước tiên lại ăn tối đi.

– Ừ nhỉ? Thức ăn buổi sáng vẫn còn mà. May mắn là còn nha!!

Rồi… cả đám vừa ăn vừa ngắm sao. Lấp lánh tuyệt đẹp! Thành ra trong cái rủi có cái may. Cảnh đẹp tuyệt vời như này thì tìm ở đâu ra được nữa.

Ăn xong, tụi hắn đi tìm củi, tụi nó ở lại canh chừng trại cùng Kevin bé. Với ánh đèn yếu ớt của điện thoại, tụi hắn khá khó khăn trong việc tìm củi. Trong khi tụi nó tìm chỗ đất phẳng trải khăn để tối ngủ.

Sáng hôm sau,… thật kì lạ là nguyên cả đám vẫn còn sống! Sáng vừa ngủ dậy, gió thoảng hơi sương lạnh cóng, tiếng chim ríu rít, ánh mặt trời rọi khắp nơi.

Bảy đứa quần áo tơi tả tàn tạ như cái bang mà lết đi. Bé Kevin đột nhiên níu tay nó :

– Mama! Con nghe tiếng nước chảy đó!

– Hả?

– Đúng đó, tiếng róc rách rõ ràng luôn. Chắc là suối đó. – Julia nói.

Đúng như hai người đã nghe. Gần đó có một cái hồ nhỏ, và có một dòng chảy từ cái hồ xuống đất, men theo đá mà tiếp tục chảy.

– Là nước nóng nè. Có khi nào dòng chảy này là nguồn của cái hồ nhà mày không Josh.

– Dù cho có không phải thì nếu mình cứ đi men theo mạch nước cũng sẽ xuống được chân núi. Nước vốn chảy từ cao xuống chỗ thấp mà.

– Vậy đi. – hắn nói rồi đi trước.

Đi dọc theo mạch nước tới giữa trưa, đói quá cả đám lại phải dừng lại ăn. Ăn xong lại đi tiếp. May mắn là hôm qua Zoey đem nhiều thứ.

Giữa đường, Julia bị một con sóc bay sà vào mặt che mất tầm nhìn nên trượt ngã. Đầu gối rỉ máu làm cô không đi được nữa. Còn con sóc hiện được Zoey ‘hành hạ’ một cách không thương tiếc vì dám làm bạn nhỏ bị thương. Jackson cõng Julia từ đoạn này.

CHAP 111 (2)

Quả thật mạch nước dẫn về lại nhà Josh và khi cả đám đến được đó cũng đã hoàng hôn. Cả đám hớn hở như bắt được vàng phóng đi tắm, chạy đi ăn rồi lăn đi ngủ. Đúng là một mùng ba quái gở. (nhạt nhỉ? thông cảm t/g hết đường rồi)

Sáng hôm sau, bảy đứa lên đường trở về Việt Nam. Ở sân bay, pama Josh bịn rịn thương đau cứ như sắp chết rồi không bằng.

Sắp tới giờ bay, mama Josh gọi Zoey lại gần nói nhỏ. Josh thấy vậy không yên tâm nên đứng sát bên ngóng tình hình :

– Chăm sóc tốt cho nó nhé! Mama nhờ con đấy!

– Dạ… dạ… – Zoey đỏ hết cả mặt.

– Bí mật nè! Thực ra pama có làm việc với papa của con mấy lần đấy.

– Thật ạ… Vậy bác cũng là mafi…

– Suỵt! Lên máy bay đi con.

– Dạ. Tạm biệt bác. – Zoey cúi đầu quay đi, nhưng mà…

– Phải là mama chứ không phải bác nghe chưa! – mama Josh hét lên, gạt chân Zoey, làm nhỏ bất ngờ ngã vào người Josh.

– Mama! Thôi con đi đây! – Josh lôi Zoey đi, trong lòng cả hai ấm lên một tí.

Về tới nhà, cả đám thấy có ba chiếc xe màu đen đỗ ngay trước nhà nó. Hình ảnh này gợi nhớ cái lần mà papa của người nào đó… đến chửi bới inh ỏi!

Ây kệ! Chắc là khách của nhà kế bên. Thế là bình thản mở cửa vào nhà, nhưng ngạc nhiên là nó vừa đóng cửa lại thì ba chiếc xe chạy đi mất. Quái thế này? Không lẽ lại thêm một mùng bốn không bình thường sau một mùng ba xui xẻo tận mạng?!

Thôi thôi, mặc hết, vào nhà cho lành đời vậy!

Rồi những mùng sau đó, tụi nó, tụi hắn qua nhà các pama chúc Tết, nói toẹt ra là… tiền lì xì!!!

Pama nó cười hô hố. Ôi thì quá quen rồi. Pama Julia lần đầu xuất hiện, rất ra dáng dân làm ăn, xen tí dân anh chị, nhưng rất vui vẻ đón tiếp. Mama Zoey cho tụi nó ăn nguyên cái bánh kem còn tặng ‘phong bì đỏ’ làm đứa nào cũng toe toét khoe răng. Zoey mồm nhai nhồm nhoàm dưa hấu, hỏi :

– Mama! Thằng Ken về chưa ạ?

– Chưa. Chứ không phải nó đi với mấy đứa hả? – bà ngây thơ hỏi lại.

– Hế hế! Nó đi chơi với bạn gái đó mẹ! Khi nào nó về nhớ mắng nó nha! – Zoey cười đểu. Nó với Julia cười trừ. Mức độ đểu với cả mức trơ tráo của nhỏ bạn này level max rồi!

Tụi hắn méo cả mặt. Lòng thầm hy vọng Zoey không ghét mình. Đụng vô con nhỏ ‘ngậm dưa phun hột’ này là hơi bị nguy hiểm luôn a.

Pama Jackson lạnh lùng, nhưng rất thích con dâu tương lai cùng đám bạn xí lố nhố của thằng con mình. Nó nói với hắn :

– Đến thăm pama của anh… được không?

– Ừ.

Đám còn lại trố mắt ra nhìn hắn như sinh vật lạ. Phải chăng… do cái lần đập đầu vào cột điện dạo gần đây làm hắn hơi… bất thường?

Nhưng mặc kệ, cả bọn lon ton chạy theo hắn về căn biệt thự ngoại thành.

Thăm hết các pama, bảy đứa kéo nhau đi leo núi (lạc một lần rồi không sợ! = =”), không thì tắm biển (nó theo chân chị Zoey mém chết đuối), rồi kéo cả lớp đi xem phim…

Những ngày Tết trôi qua như vậy, cuối cùng cũng đến mùng 10, phải trở lại trường đi học.

Ngày đầu tiên của năm, lớp lại có học sinh mới chuyển vào, là một anh chàng 18 tuổi như Phillip. Và với vẻ bề ngoài của mình, ảnh đã đánh bật hết trái tim của nữ sinh và những nam sinh có tính cách đặc biệt trong lớp. Mái tóc vàng, da trắng, môi mỏng, mũi cao, ánh mắt lạnh lùng, học sinh mới cười nhẹ :

CHAP 111 (3)

– Chào các em, anh là Daniel. Năm nay 18 tuổi. Vì lí do đặc biệt… – anh ta khẽ nhìn nó và hắn, trong khi nó đầy ngạc nhiên nhìn hắn, thì vẻ mặt hắn rất là thản nhiên, trong khi bàn tay đang nắm tay nó bên dưới bàn siết lại – … nên anh học ở lớp này. Mong các em giúp đỡ.

– Anh có bạn gái chưa ạ? – quần chúng hỏi.

– Ồ! Em không nên hỏi anh câu này trước mặt vợ của anh chứ? – Daniel khẽ cười.

– Aaaa!! Vợ anh ở lớp này ạ? – nhân dân hỏi.

– Tất nhiên, và cô ơi, em ngồi cạnh cô ấy nhé!

– Ok em! Nhưng cô ấy là ai?

– Bàn cuối ạ.

– Ồ!!! – cộng đồng thét.

– Bạn Hana ấy.

– Hả?!!!

CHAP 112

– Hả?!!! – cả lớp ngoại trừ hắn. Cả cô giáo cũng há hốc mồm, bởi vì nguyên trường này ai mà chả biết nó và hắn là cặp đôi đẹp nhất (có chứng chỉ cấp bởi hiệu trưởng mừ!)?!!

Daniel chậm rãi bước xuống bàn hắn và nó. Hiện tại hai người này vẫn chưa có phản ứng gì hết ráo nhưng dự là bão táp phong ba sắp càn quét cái lớp 11A1 vốn ‘yên ổn’.

– Mau tránh ra cho anh ngồi. – Daniel liếc nhìn hắn. Thấy hắn vẫn dửng dưng không quan tâm đến mình, lại lôi điện thoại ra nhấn lấy nhấn để, anh ta gằn giọng – Nghe lời anh họ mày đi chứ.

– Tại sao? – hắn giờ mới phản hồi, rồi nhìn nó khẽ cười.

– Anh có quyền chứ nhỉ? Dù gì chúng ta cũng có cùng ông nội mà?

– Nếu anh đến theo lệnh của ông già Thomas thì phắn đi trước khi có người phải nằm xuống.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_29
Phan_30 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .